Châm phong đối quyết - Ngoại truyện (2)

(2)

Thời điểm Nguyên Dương gọi điện thoại cảm ứng cho Bành Phóng, bị y mắng một trận, trình bày ngươi ko nên tưởng rằng toàn cỗ thiên hà đều là của Bành gia tao chứ, quí cất cánh cho tới đâu ngay lập tức cất cánh cho tới bại liệt à. Nguyên Dương có một câu ngay lập tức xử lý kết thúc, đẩy không còn phiền toái sang trọng mang lại y .

Bạn đang xem: Châm phong đối quyết - Ngoại truyện (2)

Bành Phóng vẫn đầy đủ tấm lòng của những người bạn bè, tuy nhiên hành trình dài bị trì thôi nhì hôm, tuy nhiên vẫn xử lý kết thúc giấy tờ thủ tục.

Hai người vừa phải lên máy cất cánh, ngay lập tức bị hoả hồng giăng đẫy vùng thực hiện đứng hình, tại chính giữa vùng còn treo một tấm băng rôn, bên trên đề: Chúc mừng đám hỏi.

Cố Thanh Bùi nhịn ko được nở nụ mỉm cười, "Cậu thực hiện hả?"

Nguyên Dương đẫy mặt mũi quẫn trí bách, "Thực ko nên."

"Cậu còn không đủ can đảm quá nhận à?" Trong giọng điệu của Cố Thanh Bùi tràn đầy chế nhạo.

Nguyên Dương dở khóc dở mỉm cười, "Thực ko nên tôi, xác minh là thằng ranh Bành Phóng bại liệt." Y lấy điện thoại cảm ứng gọi mang lại Bành Phóng.

Bành Phóng mặt mũi bại liệt mỉm cười sằng sặc miên man, còn giành giật công, "Thế nào là, sở hữu bầu không khí chứ?"

Nguyên Dương mỉm cười mắng nói: "Không khí cái con cái khỉ, thiếu thốn chút nữa hun bị tiêu diệt tao, lên đường lối cũng loạng choạng."

"Hey, ông phía trên phí công phí mức độ như vậy, ngươi còn ko cảm kích là sao hả?"

"Cảm ơn ngươi." Nguyên Dương nom băng rôn, bên trên khuôn mặt mũi là ý mỉm cười ko kìm nổi, "Chờ bọn tao trở lại tiếp tục chào ngươi húp rượu mừng."

Bành Phóng mỉm cười mắng nói: "Xấu xa xăm tuy nhiên ko biết ngượng. Trước trình bày mang lại rõ rệt này, chuyến này của nhì người tao bao full, coi như lễ phẩm đám hỏi tặng ngươi. Sau này tao kết duyên, ngươi nên mừng tao phong bao to hơn nữa bại liệt."

"Yên tâm lên đường, phong bao đè bị tiêu diệt thằng ranh ngươi luôn luôn."

Treo điện thoại cảm ứng, Nguyên Dương mỉm mỉm cười liếc đôi mắt nom Cố Thanh Bùi, nhập đôi mắt lại sở hữu một tia ngượng ngùng.

Khóe mồm Cố Thanh Bùi cũng không ngừng nghỉ cong lên, cảm hứng được niềm hạnh phúc bủa vây, khiến cho người lắng đọng đến tới tấm lòng.

Nguyên Dương vừa phải ham muốn ôm Cố Thanh Bùi thơm một chiếc, cơ trưởng dẫn tứ nhân viên cấp dưới tổ cất cánh cho tới kính chào căn vặn chúng ta, không chỉ có vậy còn sẵn sàng điểm tâm nằm trong vang đỏ au mang lại chúng ta.

Sau khi máy cất cánh vững vàng vàng cất cánh lên, Nguyên Dương mỉm cười nói: "Thứ này cũng ko tồi tệ, em quí không? Chúng tao cũng mua sắm một chiếc thì sao?"

Cố Thanh Bùi rung lắc lắc đầu, "Không thực dụng chủ nghĩa."

"Đúng thiệt, gia tốc dùng xác minh không tốt."

"Phí bảo trì cũng ko nên một số nhỏ." Cố Thanh Bùi nheo đôi mắt review vùng máy cất cánh sang chảnh, "Bành Phóng thiệt vô cùng biết trải nghiệm."

"Phi thông thường biết trải nghiệm, trước bại liệt còn thông thường xuyên đem bám theo cả đám chân dài ngỏ Party bên trên máy cất cánh."

Cố Thanh Bùi quét tước đôi mắt liếc xéo nó một chiếc, "Cậu nằm trong từng tham gia à?" Nội dung Party, ko cần thiết suy nghĩ cũng biết là vật gì.

Nguyên Dương cong môi mỉm cười, "Em ghen tị ư?"

"Nói nhảm." Cố Thanh Bùi nhún nhún vai, hắn ko nhận định rằng quá khứ của Nguyên Dương sở hữu cái gì xứng đáng chú tâm, trước khi thân quen biết Nguyên Dương, hắn cũng ko thong thả rỗi, đều là nam nhi thông thường, ai chẳng sở hữu vài ba chuyện phong lưu xưa cũ. Chính là, tưởng tượng cho tới Nguyên Dương từng bên trên phía trên. . . . . . Hiện bên trên hắn đang được ở nhập một không khí kín, vừa phải mới nhất tiến bộ nhập tiếp tục ngay lập tức ko tự do, ngược lại sở hữu chút thất lạc đương nhiên.

Nguyên Dương xiết cằm hắn, mỉm cười lặn nói: "Vậy tất cả chúng ta sản xuất chút hồi ức sung sướng mang lại em nhé?"

Cố Thanh Bùi nhíu ngươi, thấp giọng nói: "Cậu ham muốn thực hiện bên trên phía trên sao?"

Nguyên Dương thơm hắn một ngụm thiệt mạnh, "Chờ phía trên." Nói kết thúc đứng lên trở về vùng tinh chỉnh.

Sau một hồi, Nguyên Dương trở lại, thuận tay kéo rèm vùng lại.

Cố Thanh Bùi nom Nguyên Dương lên đường từng bước khuynh hướng về phía hắn, huyết dịch đùng một phát sở hữu chút sôi nổi, hắn lạnh lẽo ách nói: "Làm gì vậy?"

Nguyên Dương khom người, nhì bàn tay bỏ lên trên tay vịn ghế ngồi của Cố Thanh Bùi, hai con mắt rạm thúy nom trực tiếp nhập Cố Thanh Bùi, nhập con cái ngươi ấp ủ ngọn lửa tình ái. Bờ môi của nó dán lên môi Cố Thanh Bùi, thấp giọng nói: "Bảo chúng ta tắt camera giám sát lên đường rồi, còn nữa, ko được chấp nhận làm phiền."

Cố Thanh Bùi tự dưng cảm nhận thấy thân thích thể ngửa rời khỏi sau, nguyên vẹn lai là Nguyên Dương kéo ngả ghế ngồi, Cố Thanh Bùi vô thức ham muốn ngồi dậy, Nguyên Dương ngay lập tức đè thân thích lên.

Cố Thanh Bùi ôm cổ nó, hỏi: "Tin cậy được ko, những người dân bại liệt bại liệt."

"Yên tâm lên đường, đều là thân thích tín của Bành gia, mang lại bọn họ một trăm lá gan góc, cũng không đủ can đảm ‘ ko xứng đáng tin cẩn ’." Nguyên Dương vừa phải thơm môi hắn, vừa phải kéo thắt sống lưng hắn xuống, "Hành trình nhiều năm thế này, nên mò mẫm việc thực hiện vừa được."

Cố Thanh Bùi mỉm cười thấp nói: "Bay không còn tám chín giờ bại liệt, cậu hoàn toàn có thể kiên trì bao lâu? Hử?"

Nguyên Dương lòi ra răng nanh white lóa, "Chúng tao demo coi, tôi đáp ứng ko nhằm em thong thả nhã đâu." Nói rồi vùi đầu xuống, gặm gặm cổ Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi vuốt ve sầu cơ sống lưng nhẵn nhẵn của Nguyên Dương, bám theo động tác của Nguyên Dương, hắn hoàn toàn có thể cảm hứng được cơ thịt mạnh mẽ và tự tin hoạt động trong tim bàn tay bản thân.

Nguyên Dương lột không còn áo sơ-mi nằm trong quần nhiều năm của Cố Thanh Bùi xuống, nụ thơm như mưa rơi xuống ngực hắn, sau cuối đem viên thịt đang được cương cứng bại liệt ngậm nhập vào mồm liếm mút, khiến cho toàn thân thích Cố Thanh Bùi lập cập rẩy.

Tay Cố Thanh Bùi phiên cho tới tính khí của Nguyên Dương, cảm thụ được đại bảo vật bại liệt ở trong tim bàn tay hắn biến hóa rộng lớn, rắn rỏi.

Nguyên Dương thở u ám ngước đầu lên, "Em còn sờ nữa, tôi nhịn ko nổi đâu."

Cố Thanh Bùi nâng cằm nó thơm một ngụm, mỉm cười thấp nói: "Cậu thời gian gần đây biểu lộ ko tệ, tôi hẳn là nên ca ngợi thưởng một ít."

Nguyên Dương xoay vòng hông, cọ cọ tay hắn, "Khen thưởng thế nào là đây?"

Cố Thanh Bùi kháng người dậy, thay vị trí với Nguyên Dương, đè nó xuống bên dưới thân thích. Đoạn phiên bản thân thích ngồi xổm bên trên mặt mũi khu đất, ngón tay thon nhiều năm búng lên côn thịt thô cứng của Nguyên Dương, mờ ám nom Nguyên Dương.

Nguyên Dương ý thức được Cố Thanh Bùi ham muốn làm những gì, thở càng thêm thắt liên tiếp. Y choãi trực tiếp thắt sống lưng, ngồi tháo lui lên phần bên trước, nhằm đại bảo vật của tớ càng kề sát khuôn mặt mũi Cố Thanh Bùi. Y thúc đẩy giục nói: "Nhanh lên."

Cố Thanh Bùi liếm liếm làn môi bị Nguyên Dương thơm cho tới đỏ au hồng, lờ đờ rãi há miệng to, đem tính khí thô đồ sộ của Nguyên Dương ngậm nhập vào mồm.

Nguyên Dương rên nhiều năm một tương đối, vùng mồm ẩm ướt lạnh lẽo của Cố Thanh Bùi mang về mang lại nó kích ứng cực lớn, ngón tay nó xuyên nhập làn tóc dày của Cố Thanh Bùi, thô giọng nói: "Thật sướng, nhập sâu sắc thêm thắt chút lên đường."

Miệng Cố Thanh Bùi bị bức bách ngỏ mà đến mức lớn số 1, mới nhất hoàn toàn có thể miễn chống tiêu thụ sự xâm phạm của Nguyên Dương. Hô hấp của hắn sở hữu chút trở quan ngại, lông mu thô cứng quét tước lên phía trên mặt hắn, tư vị này quả thực ko thoải mái và dễ chịu. Hắn trước bại liệt cảm nhận thấy dơ dơ, trước đó chưa từng thực hiện qua chuyện chuyện này với những người không giống, đó là nom côn thịt độ cao thấp kinh người bại liệt của Nguyên Dương, hắn lại sinh ra một loại kích ứng khiến cho người xấu xí hổ, không chỉ có vậy, hắn ham muốn nhận ra khuôn mặt mũi vừa lòng của Nguyên Dương.

Thấy hắn lờ đờ ko động đậy, Nguyên Dương nhịn ko nổi ấn gáy hắn, đẩy tính khí của phiên bản thân thích nhập thêm nữa phân. Cố Thanh Bùi nhíu ngươi, thử  vươn vị giác, vị giác nhẵn mượt liếm qua chuyện gân xanh xao gồ bên trên côn thịt, toàn thân thích Nguyên Dương lập cập phun, thiếu thốn chút nữa ko kiểm soát nổi.

Cố Thanh Bùi nom biểu tình của Nguyên Dương, trong tim điềm tĩnh vô số, hắn nuốm đại bảo vật bại liệt, demo lờ đờ rãi nuốt nhập nhả rời khỏi. Nguyên Dương khoan khoái tuy nhiên kêu ca một giờ, nó cúi đầu, nom Cố Thanh Bùi nửa quỳ thân thích chân bản thân, nuốt lấy tính khí nó, thích thú bên trên tâm sinh lý kèm theo cường liệt, tuy nhiên so sánh nằm trong với việc vừa lòng cực lớn bên trên tư tưởng, gần như là không phải đáng chú ý.

Ngoại trừ Cố Thanh Bùi, không hề một ai không giống nữa, hoàn toàn có thể khiến cho nó cảm hứng được sự chiếm hữu nguyên lành này.

Nguyên Dương một phía trải nghiệm thích thú Cố Thanh Bùi đưa đến mang lại nó, một phía vươn ngón chân, xoa nắn tính khí mượt mà đang được ở vùi thân thích nhì chân Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi vô thức ham muốn cặp chân, Nguyên Dương lại đem chân chen nhập thân thích nhì chân hắn, ngăn ngừa hắn khép lại, thỏa mướn khiêu khích bảo vật của Cố Thanh Bùi, tính khí bại liệt cũng lờ đờ rãi trở thành cương cứng.

Quai hàm Cố Thanh Bùi nhức nhói, sau cuối Chịu ko nổi, nhả loại đồ sộ rộng lớn bại liệt rời khỏi, oán thù tức giận nói: "Cậu sao ko phun chứ."

Xem thêm: Tuổi Ất Sửu 1985 Mệnh Gì? Hợp Với Tuổi Gì, Hợp Màu Gì?

Nguyên Dương tóm lấy bờ vai hắn, đẩy té hắn xuống mặt mũi thảm bên trên khu đất, lại cúi người phủ lên bên trên. Y vuốt làn môi nhẵn ẩm ướt của Cố Thanh Bùi, mỉm cười lặn nói: "Còn sớm tuy nhiên, tôi có những lúc nào là phun rời khỏi nhanh chóng vậy đâu?" Trong khi thì thầm, ngón tay nó tiếp tục thăm hỏi thám thính về phía hạ thể Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi xoay thân thích, "Trong ví chi phí tôi sở hữu bao."

"Tôi ko đem đâu."

"Cậu. . . . . ." Hắn vừa phải ham muốn thì thầm, nụ thơm của Nguyên Dương tiếp tục hạ xuống, tức thì tiếp sau đó, Cố Thanh Bùi ngay lập tức cảm nhận thấy Nguyên Dương bôi một loại nhẵn bám bên trên hậu huyệt bản thân, sau đó ngón tay thon nhiều năm ngay lập tức đâm nhập nhập.

Cố Thanh Bùi thở dốc nói: "Cậu người sử dụng vật gì vậy."

Nguyên Dương liếm sợi râu nhún phún đâm chồi bên trên cằm hắn, mỉm cười thấp nói: "Bơ."

Khuôn mặt mũi Cố Thanh Bùi nhanh gọn đỏ au bừng, hắn mỉm cười mắng nói: "Ranh con cái cậu. . . . . ."

Nguyên Dương so với thân thích thể hắn vô cùng không xa lạ, thư thả không ngừng mở rộng vách tường chật hẹp hấp dẫn bại liệt, nhập giờ rên rỉ thấp của Cố Thanh Bùi, nâng một chân hắn gác lên bên trên vai bản thân, hứng tính khí, lờ đờ rãi cắm nhập.

"Ư. . . . . ." Cố Thanh Bùi nhăn ngươi, "Chậm một ít. . . . . ."

Nguyên Dương cố định và thắt chặt hông Cố Thanh Bùi, nhẫn nhịn kích ứng tiến bộ xuất điên loạn, cắm rút biên phỏng nhỏ. Mãi đến thời điểm thân thích thể Cố Thanh Bùi trọn vẹn được không ngừng mở rộng, nó mới nhất ôm siết lấy đùi Cố Thanh Bùi, kéo ngỏ nhì mặt mũi cho tới cùng với, người sử dụng mức độ đâm nhập vùng sâu sắc nhất nhập dũng đạo.

Cố Thanh Bùi bên dưới sự kích ứng cường liệt xiết chặt vách tường, mang về mang lại Nguyên Dương kích ứng cực lớn, nó người sử dụng lực vỗ mông Cố Thanh Bùi, "Tôi còn ko thực hiện đầy đủ, sẽ không còn phun rời khỏi giờ đâu."

Cố Thanh Bùi cách biệt nói: "Tôi coi cậu thời điểm ngày hôm nay. . . . . . cũng có thể nô giỡn được bao lâu. . . . . ."

Nguyên Dương cúi người trình bày mặt mũi tai hắn: "Đùa giỡn cho tới. . . . . . khi em ngất lên đường mới nhất thôi."

"A a ——" Cố Thanh Bùi bị cú đẩy mạnh mẽ của Nguyên Dương va vấp chạm cho tới lập cập rẩy không ngừng nghỉ, bắp đùi hắn ko kìm nén nổi quấn lấy thắt lưng  Nguyên Dương. Hắn khát khao sự xâm lấn nhanh chóng rộng lớn mạnh rộng lớn, hắn biết Nguyên Dương tiếp tục mang về mang lại hắn thích thú thế nào là, mặc dù đơn giản suy nghĩ cho tới, cũng tạo cho toàn thân thích lập cập rẩy.

Nguyên Dương mạnh mẽ và tự tin xông nhập thịt huyệt non mượt bại liệt, vòng eo hữu lực lấy vận tốc gió máy lốc trả đẩy, từng chút từng chút xâm phạm thân thích thể Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi Chịu đựng ko nổi khẽ trừng trị rời khỏi giờ.

Hạ thân thích nhì người ẩm ướt bám một miếng, bám theo sự sáp nhập của Nguyên Dương, giờ va vấp chạm thân thích thể xen lộn nằm trong giờ nước khả nghi ngờ, Cố Thanh Bùi quấn chặt cổ Nguyên Dương, mới nhất hoàn toàn có thể ngăn ngừa thân thích thể bản thân ko tiến bộ về phần bên trước bám theo từng cú đẩy.

Hai thân thích thể trần truồng nghiêm ngặt vấn vít, những giọt mồ hôi hòa quấn cùng nhau, thở tương đối thở của nhau, nhường nhịn như thân thích chúng ta không hề sơ hở nào là, giờ khắc này hận ko thể ngay lập tức dung nhập nhập thân thích thể đối phương, không có gì ai hoàn toàn có thể phân chia rẽ chúng ta nữa.

Nguyên Dương ko biết mệt rũ rời mạnh mẽ tiến bộ xuất nhập thịt huyệt của Cố Thanh Bùi, thần trí của Cố Thanh Bùi bị luồng thích thú xen kẹt tước đoạt đoạt cho tới không hề lại gì. Hai người nằm trong say sưa nhập biển cả tình, vô pháp bay ngoài.

Nguyên Dương đè Cố Thanh Bùi thực hiện lại gần tứ giờ, thực hiện cho tới khi toàn thân thích nhì người đều vô lực, nó mới nhất ôm Cố Thanh Bùi ở lên ghế dựa, mỏi mệt mỏi thiếp lên đường.

Khi tỉnh giấc, máy cất cánh tiếp tục cho tới đích, nhân viên cấp dưới quá vụ ngượng ngùng tuy nhiên thức tỉnh chúng ta. Lúc này nhì người vẫn toàn thân thích trần truồng, quấn nhập cái chăn mỏng tanh.

Cố Thanh Bùi sở hữu chút xấu xí hổ, Nguyên Dương ngược lại điềm nhiên như thông thường, nhì người khoác trang phục, ngồi lên con xe Bành Phóng sẵn sàng sẵn, trả cho tới hotel.

Dọc bên trên lối, Cố Thanh Bùi một mực nhờ vào lòng Nguyên Dương, mơ tưởng ngủ.

Nguyên Dương ngắm nhìn biển cả phía bên ngoài hành lang cửa số, hòn đảo Saipan nhập thời điểm hiện nay, mặt mũi trời tiếp tục ngay sát xuống núi, ráng chiều vàng cam vương vãi bên trên mặt mũi biển cả, tràn đầy phong tình êm ấm. Nguyên Dương nhẹ dịu nói: "Trên xe cộ ngủ được không?"

"Ngủ ko được, chỉ mệt mỏi thôi."

Nguyên Dương mỉm cười thấp nói: "Thể lực em ko được rồi nha."

"Ngại quá lên đường, tôi rộng lớn tuổi tác rồi."

"Em sao cứ ghi thù địch mãi vậy, cứ lấy cái bại liệt rời khỏi nhằm bắt chẹt tôi."

"Tôi tuy nhiên rộng lớn tuổi tác, đó là trí lưu giữ cũng chưa tồn tại thoái hóa đâu."

"Hê, em ko kết thúc rồi." Nguyên Dương khẽ nhéo thắt sống lưng hắn.

Cố Thanh Bùi mỉm cười nhì giờ, "Tôi đó là vì thế dạy dỗ cậu, trình bày sai điều thì nên trả giá chỉ thôi."

Nguyên Dương khẽ hừ một giờ, tự dưng rút điện thoại cảm ứng, chụp một tấm hình cho tất cả nhì người.

Cố Thanh Bùi bị ánh đèn sáng flash thực hiện thông thoáng giật thột, ngỏ đôi mắt rời khỏi, "Làm gì thế?"

Nguyên Dương đem hình ảnh chụp rung lắc lư trước mặt mũi hắn, "Chụp ko tồi tệ, tôi nên gửi mang lại Vương Tấn vừa được."

Cố Thanh Bùi dở khóc dở mỉm cười, "Cậu hoàn toàn có thể trưởng thành và cứng cáp lên chút được ko."

Nguyên Dương híp đôi mắt mỉm cười nói: "Tôi đó cũng là làm cho em một bài học kinh nghiệm, thực hiện sai cũng nên trả giá chỉ đấy."

"Ranh con cái cậu. . . . . ."

Nguyên Dương thơm lên tóc hắn, "Sau này bắt gặp hắn nên trình bày mang lại tôi hoặc, biết chưa? Tôi cũng không hề như nhì năm trước đó, dễ dàng lừa lật vậy đâu."

Cố Thanh Bùi mỉm cười nhẹ nhõm nói: "Biết rồi."

"Trước mặt mũi người không giống em là Cố tổng, ở trong nhà thì em là phu nhân của Nguyên Dương tôi, biết chưa?"

Cố Thanh Bùi ha ha mỉm cười nói: "Trước mặt mũi người không giống cậu là Nguyên tổng, vậy ở trong nhà cậu là gì đây?"

Nguyên Dương ôn nhu thơm trán hắn, "Đương nhiên là kẻ nam nhi của em rồi. Kỳ thiệt tôi là gì của em cũng rất được, chỉ việc em là của tôi là được rồi. bằng phẳng ko, trình bày coi tôi là gì của em?"

Cố Thanh Bùi mím môi mỉm cười, "Tôi trình bày cậu chớ sở hữu nổi loạn bại liệt."

"Nói."

"Tôi cứ luôn luôn thấy rằng cậu như con cái cún con cái tôi nuôi vậy." Trung trở thành, bám người, ấu trĩ, bá đạo, đơn giản dễ dàng vừa lòng, cũng đơn giản dễ dàng lo sợ được lo sợ thất lạc, tuy nhiên cần thiết nhất đó là, vĩnh viễn cũng ko tách vứt hắn.

Nguyên Dương gặm hắn một ngụm, "Cũng chỉ mất em dám càn rỡ trước mặt mũi tôi, thay đổi trở thành người không giống, tôi tiếp tục sớm đấm bị tiêu diệt rồi."

Cố Thanh Bùi mỉm cười thấp không ngừng nghỉ.

Nguyên Dương gửi hình ảnh chụp lên đường, lại thêm thắt vào trong 1 đoạn: Vương tổng, tôi đang được nằm trong bà mái ấm nghỉ ngơi luật lệ bên trên Saipan, tương quan cho tới dự án công trình ngài đề cử, tôi van nài phủ quyết. Chúc năm mới tết đến nhiều suôn sẻ, chớ sở hữu mơ tưởng cho tới loại mái ấm người tao nữa.

Cố Thanh Bùi chỉ thông thoáng liếc nom, ngay lập tức ham muốn đoạt địa hình lại. Nguyên Dương hãy nhanh tay nhanh chóng đôi mắt, nhấn một chiếc gửi tin nhắn, MMS ngay lập tức được gửi lên đường, nó còn dương dương tự mãn mỉm cười với Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi cùng bất đắc dĩ rung lắc lắc đầu, "Xem rời khỏi, cậu chỉ mất năng lượng công tác làm việc, năng lượng gửi gắm tế còn nên bám theo tôi học tập mươi năm."

Nguyên Dương hừ mỉm cười nói: "Tôi sở hữu chiếc miệng này của em là đầy đủ." Nói rồi ôn nhu thơm lên môi Cố Thanh Bùi.

Xem thêm: [101+] tin nhắn chia tay người yêu lấy đi nhiều nước mắt của độc giả

Dưới mùng đem buông dần dần bên trên quần đảo nước ngoài quốc, nụ thơm êm ả dịu dàng êm ấm này, đầy đủ nhằm giải trừ sự mệt rũ rời bên trên đoạn đường, cũng cũng đầy đủ nhằm mang về mang lại chúng ta một tối mơ đẹp mắt.

---------------------------

Ahihi, toàn văn trả >v<